CHƯƠNG 1:
Part 1 (Giấc mơ của Uno về thời đại học)
Tôi luôn ưa thích vị trí ngồi cạnh cửa sổ. Trừ đôi lúc phải tránh xa khỏi chúng vào những ngày nắng gắt, hầu như tôi đều chọn vị trí này. Nó là nguồn động lực giúp tôi luôn đến lớp sớm mỗi ngày.
Cả những khi buồn chán đến mấy, tôi cũng chẳng bao giờ ngán việc nhìn ngắm mọi sự qua ô cửa sổ. Người vội vã lao vào tòa giảng đường, người tán chuyện dưới bóng những hàng cây, người ngồi trên ghế đá lướt điện thoại, … Thật thú vị khi dõi theo những con người không hề có chút cảnh giác và nhận ra rằng mình đang bị quan sát.
Hiện tại ngoài khung cửa, trời đang đổ cơn mưa phùn. Dẫu tiết học mới chỉ vừa bắt đầu, rất nhiều sinh viên đã gà gật, trán dính xuống mặt bàn. Tôi cố giữ sự tỉnh táo nhưng miệng cứ ngáp hoài. Cũng bởi bữa nhậu đến khuya muộn ngày hôm qua – một sự kiện thường thấy của khối năm nhất đại học.
Cạch! Cửa sau của giảng đường bật mở kèm theo tiếng vang lớn. Bài giảng của Giáo sư Gotou bị ngắt quãng. Murakami Takahito cùng Saitou Hinano xuất hiện, liên tục cúi đầu xin lỗi trước khi ngồi vào dãy ghế gần cửa ra vào, đối diện với vị trí tôi đang ngồi ở hàng cuối.
Dù tỏ ra không hài lòng, Giáo sư Gotou vẫn quay trở lại bài giảng đang dang dở mà không nói gì. Còn đầy hàng ghế trống ở kia nhưng hai người vừa vào vẫn dính nhau như sam. Bất cứ ai nhìn vào cũng nhận ra họ đang “trong một mối quan hệ đặc biệt”. Thực tế hai người đang hẹn hò và cả hai cũng chẳng hề dấu diếm điều này.
Ngoài kia dẫu có vô vàn những tán ô đầy màu sắc qua lại, giờ đây mọi sự chú ý của tôi như đóng đinh vào hai con người ngồi ở phía góc bên phải ấy. Mỗi khi vô tình liếc mắt qua, tôi đều bắt gặp Murakami đang nô đùa với những lọn tóc tựa bông gòn của Hinano. Cô ấy có vẻ chẳng để tâm và mặc anh làm những gì mình thích.
Murakami mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua. Trong suốt bữa nhậu, anh ngồi chéo với tôi, và tôi nhớ là mình đã vô cùng thích thú trước những họa tiết kẻ sọc trên chiếc áo ấy. Giờ ngẫm lại, cả Murakami và Hinano đã rời đi cùng nhau sau khi cả đám rời khỏi quán.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố xua đi những suy nghĩ vẫn vơ vẫn cứ không ngừng kéo đến. Nếu có một điều ước, chỉ một thôi, tôi mong mỏi được tráo đổi vị trí với Hinano dù chỉ trong một ngày. Có lẽ điều ấy có thể giúp tôi từ bỏ.
… Sao vậy nhỉ, đôi mắt tôi chợt cay cay. Tôi cố che đậy nó bằng một tiếng ngáp
Ngay khi tiết học dài kết thúc, các sinh viên ồn ã đứng dậy rời đi
“Này Uno”
Tôi giât nảy mình, cứng ngắc quay lại nhìn. Anh chàng trong chiếc áo cũ hôm qua đang nhìn xuống tôi, mỉm cười
“Sao trông cậu sợ hãi vậy?”
Biết chắc là chẳng ai có thể đọc được suy nghĩ của mình, nhưng tôi vẫn muốn che dấu bằng đôi tay này và giấu kín nó dưới ghế ngồi.
“Cậu đột nhiên gọi làm tôi giật mình”
“Cậu có ghi lại tiết học vừa rồi không?”
Tôi đóng sách lại rồi đưa cho anh
“Cảm ơn nhé. Tôi sẽ chép lại và trả cậu ngay”
Sau khi nhận sách, anh nghiêng đầu tò mò
“Mắt cậu hơi đỏ đấy”
“… Tôi đã ngáp”
“Hiểu rồi. Bài giảng của Gotou khiến cậu buồn ngủ đúng không?”
Sau đó, Murakami và Hinano cùng rời khỏi phòng học. Ngoài ô cửa sổ, mưa vẫn rơi âm thầm, không một tiếng động.